Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi được biết đến như cuốn tản văn tự truyện duy nhất của Bạch Lạc Mai, người được mệnh danh là ẩn sĩ tài nữ với những áng văn nhuốm đậm thiền ý, thanh bạch sáng tỏ, trữ tình mà sâu lắng.
Cuốn sách tựa liều thuốc cho những người còn đang lạc bước giữa chốn hồng trần, tựa chốn dung thân sau nhiều năm mệt mỏi của kẻ tha hương. Sau những trang giấy, những yêu hận của độc giả cũng dần được buông bỏ, tâm hồn cũng được thanh tẩy, thanh tĩnh an nhiên.
Bạch Lạc Mai và những áng văn nhẹ tựa nước chảy mây trôi
Ở Việt Nam, một số tác phẩm của Bạch Lạc Mai đã được xuất bản như Bởi vì thấu hiểu cho nên từ bi, Gặp lại chốn hồng trần sâu nhất, Duyên, Ngoảnh lại đã một đời, Dấu xưa, vui lành, Nếu em an lành, đó là ngày nắng hay Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên.
Trong số đó, Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên và Nếu em an lành, đó là ngày nắng nhận được nhiều tình cảm từ phía độc giả. Cách hành văn thanh tĩnh dịu dàng, bình thản ung dung của Bạch Lạc Mai theo đó tiếp bước đến Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi.
Tác phẩm nào của nữ nhà văn cũng để lại những dấu ấn riêng biệt trong lòng người đọc, nếu Bạch Lạc Mai đã ghi dấu ấn đậm nét với độc giả qua những câu văn đầy sâu lắng, nhẹ nhàng bước vào lòng người đọc, như từng lời văn trong cuốn Gặp lại ở chốn hồng trần sâu nhất:
“Gặp nhau, quen nhau giữa biển người mênh mông chính là duyên, lưu lạc giữa hồng trần lại không lãng quên chính là duyên. Gặp gỡ, là một kiếp nạn hạnh phúc, cũng là một nét đẹp sai lầm. Quên nhau là một sự khởi đầu hoang mang, cũng là một kết thúc trong trẻo.”
Duyên đến duyên đi, duyên khởi duyên tận đều không có gì báo trước, vậy thì hà cớ gì phải cố chấp, tự chuốc lấy ưu thương, khiến bản thân mình trở nên đau khổ? Gặp được nhau chính là duyên, nhưng nắm tay người cùng bước tiếp lại là phận, gặp gỡ không phải là sai lầm, ly biệt cũng chưa chắc đã là bi thương.
Nhân sinh vô thường, nguyện tin rằng mọi tụ tan trên đời đều là vô ý, trân trọng với người quãng thời gian từng có, dịu dàng bước qua nhau, không buồn không giận.
Đời này kiếp này người là cuộc tu hành đẹp đẽ nhất của tôi
Văn Bạch Lạc Mai không phải thứ văn vội vã đọc, vội vã hiểu rồi lại vội vã quên như đa số các tác phẩm thương mại ngày nay, mà ấy là thứ văn mà phải đọc chậm rãi, rồi cũng bởi đó, linh hồn dần thấm nhuần từng con chữ, nếm được từng ý vị sâu xa mà tác giả muốn truyền tải.
Không ít người gấp gáp đọc văn của Bạch Lạc Mai để rồi chê bai, thức văn sao mà khó hiểu và cầu kỳ đến chán nản, nhưng chỉ cần chậm lại một chút, ta đều sẽ thấy nghiền ngẫm ngòi bút của Bạch Lạc Mai là xứng đáng, bởi lẽ từng câu từng từ của cô đều hàm chứa ngụ ý đầy sâu lắng, sâu lắng nhưng không xa vời hiện thực, sâu lắng chạm tới tận xúc cảm của người thưởng văn.
Nếu Duyên để lại trong lòng người đọc vấn vương bởi câu nói về việc yêu một người có lẽ chỉ trong chớp mắt, quên một người lại có thể cần cả một đời. Biết rõ như thế, nhưng nhiều người vẫn phải yêu, thậm chí ngàn dặm xa xôi truy tìm tình yêu, muốn kết một đoạn tình duyên trong kiếp này, để tuổi xuân không hối, đời người không tiếc.
Có điều tình yêu cần trao ra, cần gánh vác, dù phụ bạc cũng phải nhẫn nhịn, dù phản bội cũng cần khoan dung. Dẫu có một ngày mất đi, dùng thời gian trọn đời để gìn giữ hoài tưởng, cũng sẽ không cảm thấy nặng nề mệt nhọc, tình yêu như vậy mới được xem là tình yêu chân chính.
Yêu một người không cần ôm quá chặt, lúc nào cũng phải cho đối phương một không gian vừa đủ, bởi cả hai bên đều cần tự do hít thở. Chia tay cũng không nhất định phải khóc lóc, gắng dượng ở bên nhau, chỉ làm tăng thêm bi thương mà thôi. Đoạn tuyệt là một phương pháp sai lầm, vì sẽ có một ngày bạn chắc chắn phải trải qua vòng luân hồi và kết thúc.
Nhớ được hơi ấm của ánh dương, quên đi cái lạnh từ mưa gió; nhớ lấy vị ngọt ngào khi trăng tròn mà quên đi nỗi cô đơn khi trăng khuyết; nhớ lấy bao điều tốt của người ấy mà quên đi muôn vàn tật xấu. Làm một người biết cảm ân, có lẽ mỗi ngày đều có thể sở hữu sự đẹp đẽ như lần đầu gặp gỡ.
Thì với Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi, Bạch Lạc Mai tiếp tục đưa từng con chữ len lỏi vào tâm can người đọc với những dòng văn nhẹ nhàng, day dứt
“Người trong lòng vẫn luôn an ổn, chưa từng rời đi, chỉ là không biết lúc nào sẽ thay đổi tình ý.”
Khó hiểu nhất chính là lòng người, tụ tan vô thường tựa gió thổi mây bay cũng là lòng người, tạo hóa xoay vần, vạn vật biến đổi, thậm chí đến cả sông núi mà ta cho là chẳng mảy may thay đổi, nhưng đã qua cả triệu năm, liệu dáng vẻ sông núi ta thấy có còn là dáng vẻ năm xưa nữa hay không, trái tim người đặt tại nơi ta liệu có còn là trái tim năm xưa nữa hay không?
Ta đã không còn là ta của khi trước, người cũng đã chẳng còn là người của năm xưa. Người từng bên ta trải qua mưa to gió lớn nhưng cuối cùng lại chẳng thể cùng ta an yên thưởng trà ngắm hoa, đông qua xuân đến, bên nhau bình lặng mà giản đơn, trọn đời trọn kiếp.
Mục đích cuối cùng của đời người là gì? Phải chăng là một cuộc tình sâu đậm đến độ sinh tử không rời? Hay là một đoạn tình cảm rung động đất trời, khi lìa xa liền trở thành nỗi tiếc hận không nguôi của thế nhân? Thực ra tất cả đều không phải.
Thời gian qua đi, mọi sự bốc đồng và nóng nảy thuở thiếu thời đều sẽ được rèn giũa thành phong thái điềm tĩnh an nhiên. Khi xưa ta ngông cuồng đến thế, đau khổ đến thế, chẳng qua chỉ vì cho rằng nếu không có tình cảm ấy, bản thân sẽ không thể hạnh phúc được.
Nhưng ai rồi cũng sẽ trưởng thành, để khi đứng dậy sau nhiều lần vấp ngã, gặp gỡ đủ người, liền ngộ ra chân lí, cái mà ta cần, chẳng qua chỉ là một chốn yên bình thanh thản. Cùng người yêu trồng hoa nuôi thú, đọc sách thưởng trà, sống cuộc đời không dính thị phi, không màng hồng trần.
Nếu không tìm được người yêu, vậy chỉ cầu tri kỉ. Ngồi lại cùng ta uống một chén trà, đàm một bài thơ, sau khi trời sáng, đứng dậy từ biệt. Mình ta bầu bạn với đất trời bao la, đón chờ tuổi già trong ung dung tự tại.
Nếu sổ nhân duyên thực sự có thật, ta nguyện tin rằng mọi cuộc gặp gỡ đều đã là duyên phận mà ta tu được từ kiếp trước, đều đã được an bài rõ ràng minh bạch, vậy nên chúng ta chẳng cần cố khắc ghi đậm sâu mỗi lần gặp gỡ, cũng chẳng cần so đo mỗi độ biệt ly.
Khi gương mặt bị góc cạnh thời gian làm xây xước, hãy cúi đầu mỉm cười, mọi chuyện qua đi không cần quá tính toán, ngẩng đầu lại là gió nhẹ mây quang.
Người là cuộc tu hành đẹp đẽ nhất kiếp này của tôi chính là trong cái bình lặng có cái sống động, trong cái yên ắng có cái vội vã khiến ta muốn chìm đắm cả một buổi chiều dài cùng một tách trà lạnh, ngoài kia mưa bụi giăng kín, nhưng nội tâm lại ấm áp an yên.
Từ lúc bắt đầu chậm rãi thưởng thức từng con chữ của Người là cuộc tu hành đẹp đẽ nhất kiếp này của tôi đến lúc chính thức khép lại trang giấy cuối cùng, từng con chữ từng câu văn của Bạch Lạc Mai đều đọng lại dư vị êm ái trong lòng người đọc, khiến người ta nhớ mãi không quên.
Nếu bạn đang tìm một chốn bình yên giữa bộn bề vội vã thì Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi chính là nơi chốn bạn đang tìm về, từng câu văn tựa như một liều thuốc khiến bạn sống chậm lại, chậm để thưởng thức cái an lành trong văn chương và từ con chữ, chậm để yêu thương mình hơn.
Lan Hương
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất