Từng thề ước là một trong những tác phẩm làm nên tên tuổi Nhiên tình thiên hậu Đồng Hoa, nội dung cuốn sách xoay quanh chuyện tình buồn của hai nhân vật chính là Xi Vưu và Hiên Viên Bạt cùng những cuộc tranh chấp thiên hạ đẫm máu của ba vị đế vương tham vọng ngút trời.
Tác phẩm đem đến cho bạn đọc nhiều nước mắt tiếc nuối khi mà tình yêu không thể chiến thắng quyền lực, lời hứa mãi mãi chỉ ở trong hồi ức vì nó không thể nào thực hiện được.
Vài nét về nữ văn sĩ Đồng Hoa
Đồng Hoa là cây bút được yêu thích nhất cộng đồng ngôn tình Trung Quốc, cô sinh vào tháng 10 năm 1980 và tốt nghiệp Đại học tại Bắc Kinh. Công việc hiện tại của nữ văn sĩ thuộc chuyên ngành Tài chính và bản thân cô cũng đang học Thạc sĩ Kinh tế tại Philadelphia.
Trái với suy nghĩ của nhiều người rằng một nhà văn cần nhiều năm rèn giũa để có thể cầm bút và bắt buộc phải tôi luyện từ trẻ, phải đến năm 26 tuổi thì Đồng Hoa mới bắt đầu sáng tác, cô còn có một bút danh khác là Trương Tiểu Tam.
Đã có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng của Đồng Hoa được xuất bản như Thời niên thiếu không thể quay lại ấy, Bộ bộ kinh tâm, Bí mật bị thời gian vùi lấp, Đại mạc dao, Vân Trung Ca.
Khi được hỏi về cô, một độc giả đã nhận xét rằng:
“Văn của Đồng Hoa được xưng là ‘hành văn bình thản nhập bút trục tầng xâm nhập trạc nhân đau lòng’, không phải loại hoa lệ sáo rỗng, mà trong cái ‘mĩ’ có chút chân chất bình dị, từng bước quen thuộc, thấm vào hồn người.”
Đồng Hoa được bình chọn là Nhiên tình thiên hậu của ngôn tình Trung Quốc vì ngòi bút của cô vô cùng bình dị nhưng lại nhẹ nhàng đi sâu vào trái tim bạn đọc và tạo một ấn tượng khó phai mờ.
Nhờ vậy mà cô được biết đến nhiều hơn bởi bạn đọc trong và ngoài nước với các tác phẩm gửi gắm nhiều ý nghĩa trong cuộc sống.
Từng thề ước là mối tình đẹp nhưng đầy sóng gió và bi thương
Từng thề ước còn có tên gọi khác là Sơn Hải kinh hệ liệt được xuất bản vào tháng 5 năm 2011, bộ truyện gồm hai quyển và 38 chương.
Lấy bối cảnh thần thoại về một thế giới huyễn hoặc và ma mị, Từng thề ước cho bạn đọc cảm nhận được những khúc tráng ca về cuộc đối đầu đơn độc mà kịch liệt giữa con người và vận mệnh.
Cuốn sách mô tả lại thời thượng cổ, thiên hạ chia làm ba đại thần tộc là Thần Nông, Cao Tân và Hiên Viên. Khi ấy, có người chọn cho mình lối sống nhàn hạ, ngao du sơn thủy khắp nơi và ngược lại cũng có những kẻ ôm mộng đế vương, khao khát thống nhất toàn thiên hạ.
Xi Vưu, đại cao thủ Thần Nông cùng Tây Lăng Hành, vương cơ của Hiên Viên đế quốc, hai người vốn chẳng có quan hệ gì với nhau nhưng trong một lần gặp gỡ ở núi Bác Phụ mà vô tình quen biết.
“Công tử, xin hỏi muốn tới Bác Phụ quốc phải đi đường nào?”
Lần tái ngộ sau đó là Xi Vưu nhìn thấy nàng vui vẻ nô đùa dưới hồ trong khe núi giữa một vùng trời hoa nở rộ, từ đó mà hắn biết rằng mình đã rung động trước vẻ đẹp ấm áp tựa gió xuân ấy.
Vì vậy mà Xi Vưu đã theo đuổi nàng nhiệt tình, nồng cháy nên trái tim của Tây Lăng Hành dần rung động, vận mệnh đã cho cả hai cơ hội gặp lại nhau để rồi họ tạo nên một mối tình khắc cốt ghi tâm.
“Mặc gió đồng thổi tung mái tóc, nàng đưa mắt nhìn khắp bốn bể, chợt trông thấy hắn, nàng liền nhoẻn miệng cười, thời khắc ấy, hoàng hôn lung linh, ráng chiều sóng sánh, con đường ngập trong cát bụi bỗng như có ngàn vạn gốc đào theo nhau nở rộ, muôn sắc rạng ngời, hoa bay phấp phới.”
Dưới gốc hoa đào Cửu Lê, Xi Vưu đã thề với Tây Lăng Hành rằng quyết định buông bỏ tất cả và ở bên nàng đến suốt đời, hình ảnh nam nhân áo đỏ và nữ tử áo xanh gặp nhau vào tháng tư hằng năm là bức tranh đẹp nhất trong Từng thề ước.
“Tháng Tư hằng năm, khi hoa đào nở đầy trên sườn núi là tết Khiêu Hoa của Cửu Lê tộc, mọi người đều tụ tập dưới gốc đào hát tình ca, tìm người thương. Từ sang năm trở đi, cứ đến tháng Tư, ta sẽ chờ cô dưới cội hoa đào ở Cửu Lê, không gặp không về.
Nếu hằng năm ngươi đều mặc áo ta may, thì năm nào ta cũng sẽ đến gặp ngươi.”
Nhưng không ngờ rằng thế sự biến đổi khôn lường, thiên hạ loạn lạc, Tây Lăng Hành vốn là vương cơ Hiên Viên nên phải kết hôn cùng Thiếu Hạo, vương tử của Cao Tân để đảm bảo an toàn cho người nhà và đất nước.
Xi Vưu không hiểu nội tình và cho là nàng phản bội mình, vô cùng căm giận. Khi ấy thù nhà nợ nước chưa trả, ân oán giữa các quốc gia đan cài giăng mắc, cuối cùng giữa họ xảy ra nhiều hiểu lầm.
Vì muốn giải thích về cuộc hôn nhân giữa nàng và Thiếu Hạo, Tây Lăng Hành đã nhờ Liệt Dương là con thú mà họ nuôi bấy lâu đem chiếc áo tự may đưa lại cho Xi Vưu với hi vọng tấm lòng của mình được thấu hiểu.
Tết Khiêu Hoa vào tháng tư ở Cửu Lê năm ấy, nàng đã đợi rất lâu dưới cội hoa đào với mong muốn được gặp nhau, vậy mà Xi Vưu đã không hiểu và thất hẹn lần ấy.
“Đã không giữ lời, sao còn thề hẹn?”
Tây Lăng Hành bất chấp tất cả để đến gặp Xi Vưu và trao trọn tình yêu của mình, tưởng rằng sẽ có được một kết quả tốt đẹp hơn nhưng sau này nhiều hiểu lầm cùng những mâu thuẫn quốc gia làm nàng tuyệt vọng mà nhảy xuống núi Ngu Uyên tự vẫn.
Khi nghe tin nàng vẫn còn sống, hắn nguyện bỏ hết tất cả để chạy đến cứu nàng dẫu trong mình đang mang trọng thương. Vậy mà lúc gặp lại, cõi lòng Xi Vưu đau như dao cắt khi Tây Lăng Hành đã quên hết toàn bộ về mình.
“Từ khi gặp gỡ tới nay, ngươi hết theo lại đuổi, luôn miệng thề thốt chỉ cần trong mắt ta có ngươi, ngươi cam lòng máu nhuộm thấm áo, chỉ cần trong lòng ta có ngươi, ngươi cam lòng tươi máu đẫm đồng hoang. Trong mắt ta có ngươi, trong lòng ta có ngươi rồi đó, nhưng trong mắt ngươi, trong lòng ngươi đã bao giờ có ta chưa? Ta nói ngươi hay, kể từ bây giờ, hai ta đoạn tuyệt ân tình. Ta sẽ quên hết tất cả mọi chuyện về ngươi. Nếu trong mắt ta còn bóng hình ngươi, ta sẽ móc mắt mình ra, nếu trong tim ta con nghĩ tới ngươi, ta sẽ tự bóp nát trái tim mình.”
Mặc kệ nàng đối xử lạnh nhạt, Xi Vưu quyết định sẽ không bao giờ từ bỏ. Họ lại trở về hang núi năm đó khi đang mải mê ngắm nhìn thiếu nữ áo xanh nô đùa trong nước rồi hắn lại tâm sự với nàng và kể những câu chuyện quá khứ đầy bi thương của mình.
“Ta sinh ra trong núi hoang, lớn lên giữa bầy dã thú, gia thế, học vấn và phong thái đếu không bì được với Thiếu Hạo, cũng chẳng có thể giống như y, cho cô địa vị cao quý nhất, để cô trở thành vương hậu một nước, khiến cả thiên hạ phải kính trọng cô. Đi theo ta, nhất định cô sẽ bị người đời sỉ vả, nhưng nếu cô vẫn không muốn nhớ lại mọi chuyện về ta, ta sẽ trao cho cô thứ duy nhất ma ta có. Chính là trái tim ta!”
Cứ thế mà Tây Lăng Hành đã động lòng và nhớ lại mọi chuyện, tình yêu của họ lại về như cũ nhưng hạnh phúc chẳng được bao lâu khi Xi Vưu hi sinh để cứu nàng sau cuộc chiến tranh giành thiên hạ Trung Nguyên của Hoàng Đế.
Kết quả là hắn đã để mình chết vì mong nàng với con gái được sống vì đó là những gì mà Xi Vưu một đời trân quý và cố gắng bảo vệ đến cùng.
“Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, ta đợi nàng tới tìm ta, chính miệng nói với ta, con gái chúng ta sống rất hạnh phúc. Nàng nhất định phải bảo nó ngẩng lên trời gọi mấy tiếng ‘cha’ cho ta nghe, ta chưa từng được nghe nó gọi cha… Chẳng biết tiếng ‘cha’ của nó sẽ như thế nào nhỉ, chắc chắn sẽ là âm thanh êm ái ngọt ngào nhất trên đời…”
Sau này nàng mới hiểu sự tình và đau thương chồng chất mà ôm mãi trong lòng hình bóng ấy, nhớ nhung khôn nguôi về người đàn ông yêu mình sâu đậm.
“Từng muốn cùng chàng hân thưởng mọi âm thanh mỹ diệu nhất trên đời, nhưng khi chàng đi rồi, ta mới hiểu rằng, âm thanh mỹ diệu nhất trên đời là tiếng chàng dịu dàng gọi: “A Hành”. Vậy mà bây giờ, dù ta khóc lóc thảm thương tới chừng nào, vẫn không thể nghe chàng dịu dàng gọi ta một tiếng “A Hành” nữa.
Từng muốn cùng chàng ngao du thiên hạ, nhưng khi chỉ còn lại một mình ta trơ trọi giữa đời, ta mới hiểu ra, chàng chính là thiên hạ của ta, cảnh sắc đẹp nhất trên đời này là nụ cười của chàng. Tiếc rằng giờ đây, dù ta khản giọng gọi chàng, cũng chẳng cách nào thấy lại nụ cười của chàng nữa…”
Mối tình ấy cứ đọng mãi trong lòng độc giả là những đau thương chồng chất và nuối tiếc cho kết quả của họ, yêu nhưng chẳng thể bên nhau trọn đời, bên cạnh đó cũng có rất nhiều giọt nước mắt cho Thiếu Hạo.
Chàng cũng có một tình yêu dành cho Tây Lăng Hành nhưng người con gái ấy tuy là vương tử phi nhưng không thể nào trở thành thê tử thật sự và dưới ánh trăng năm ấy, Thiếu Hạo run rẩy hứa rằng muốn nàng trở thành người vợ duy nhất.
Kết cục bi thương là người sống kẻ chết nhưng nàng đã từng hạnh phúc vì hắn đã mỉm cười lấy tim tặng nàng, đem máu mình làm rừng đào ngàn dặm. Còn Thiếu Hạo ngồi trên đế vị bảo hộ cho non sông của Cao Tân đế quốc, có tất cả nhưng lại cô độc một mình.
Từng thề ước còn là nỗi đau khi tình thân vô nghĩa trước vinh hoa quyền thế
Tình bạn giữa Thanh Dương và Thiếu Hạo cũng là những trang đẹp nhất trong Từng thề ước.
Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, họ không phải Hiên Viên Thanh Dương cũng chẳng là Cao Tân Thiếu Hạo, đơn thuần chỉ có hai thiếu niên với trái tim đầy nhiệt huyết, tình cờ tương ngộ giữa chốn hồng trần gió sương. Rượu ngon phải có bạn hiền, họ cạn chén cùng nhau rồi cứ thế mà thân thiết.
Trong lòng cả hai đều biết rõ rằng khát vọng tranh bá thiên hạ, thống nhất Trung Nguyên sẽ đẩy tình bạn ấy phải đối mặt nhau trên sa trường đẫm máu, thậm chí dốc sức dồn đối phương đến cái chết.
Ngày ấy, người ta còn công nhận sức mạnh và tài năng của họ nên có câu:
“Thiên hạ song hùng, bắc Thanh Dương, nam Thiếu Hạo.”
Nhưng đáng buồn thay Thanh Dương không đợi được đến ngày hai người phân thắng bại trên chiến trường, chàng bị chính cha mình bức tử vì nguy cơ soán ngôi sau này nên Hoàng Đế chỉ biết mưu cầu lợi ích là ngai vàng của bản thân mà đến cả máu mủ của mình cũng ra tay được.
Khi Thiếu Hạo ôm lấy thi thể người bạn đã lạnh đi trong lòng thì mới bàng hoàng nhận ra rằng bá đồ thiên hạ hay tham vọng đế vị chẳng còn quan trọng nữa, từ khi Thanh Dương ra đi mãi mãi dù cho mình có nài nỉ và trút hết tinh lực siêu phàm thì cũng không thể quay về như trước đây.
Số phận của Đế vương là một đời cô độc, con đường đi đến ngai vàng chính là tuyệt lộ, ngồi trên vị trí vạn người đầy lạnh lẽo, họ chẳng có được gì trước vòng xoáy cuồng loạn của vận mệnh.
Hoàng Đế bất chấp mọi thứ để lên ngôi, không tiếc xương máu những đứa con của mình để rồi khi đứng trên đỉnh Thần Nông ấy, quay đầu lại thì chẳng còn ai gọi ông là cha nữa.
Vì thống nhất toàn Trung Nguyên mà Hoàng Đế đã đánh mất gia đình của mình, từ vợ cho đến con cái, ngồi trên đỉnh cao đầy lẻ loi và trơ trọi.
Từng thề ước và những lời hứa không thành
Từng thề ước còn là lời thề của Xi Vưu và huynh đệ cùng nhau bảo vệ mảnh đất Thần Nông, có câu hứa của Du Võng thiện lương trước nhân dân.
Cuối cùng thì máu chảy thành sông, tiếng cười cuồng ngạo của Phong Bá, Si Mỵ và Võng Lượng vụt tắt khi mà Du Võng chết, Thần Nông tiêu vong và Xi Vưu chẳng còn. Lời thề hẹn hôm nào đã bị vùi lấp giữa máu tươi và nước mắt.
Từng thề ước có lời thề của Chúc Dung với Thần Nông tộc, dù đê tiện bỉ ổi hay tàn bạo hung ác cũng nguyện hi sinh chứ quyết không khom lưng chống gối trước kẻ thù.
Lời hẹn của Nặc Nại và Vân Tang rằng ngựa xe áo đỏ rước nàng về dinh, tưởng rằng có thể vứt bỏ được thân phận thì sẽ nắm tay nàng ngắm nước non ngàn dặm. Vậy mà lần nữa lỡ lời khi ngay trước cổng thành, Vân Tang đợi mãi nhưng chẳng thấy người đâu.
Từng thề ước có lời thề của Thanh Dương và Xương Ý rằng quyết tâm bảo vệ gia đình của họ, vậy mà rốt cuộc tiểu muội Hiên Viên Bạt vô tư ấy phải nai nịt giáo gươm, thống lĩnh ba quân, xung phong ra trận.
Câu hứa của Xương Ý với binh sĩ là nguyện đứng trước đầu sóng ngọn gió mà hi sinh oanh liệt và thề với thê tử Xương Phó rằng sống làm chim liền cánh, chết làm cây liền cành, nguyện vùi thân xác cùng nhau.
Lời thề của Di Bành với mẹ, vì thù hận che mắt từ lúc nào biến thành quỷ dữ nên giết hại anh em lẫn đồng đội của mình để rồi cuối cùng cũng bỏ mạng dưới tay tiểu muội mà mình đã cứu năm nào.
Từng thề ước có lời hứa của những người bạn Luy Tổ, Viêm Đế và Vương Mẫu, lời thề mãi mãi bên nhau sẽ tiêu dao tự tại để rồi đến một ngày cũng phải rời xa khi tiếng tiêu chưa kịp dứt và lời ca đứt đoạn, điệu múa vẫn bâng khuâng.
Bao nhiêu lời ước hẹn và thề mong đã bị khói lửa thời cuộc chôn vùi.
Vĩ thanh và một kết thúc buồn
Từng thề ước không chỉ có đóa hoa đào tình yêu của A Hành và Xi Vưu mà còn có những khúc ca bi tráng của lớp lớp con người xô nhau ra trận, giành giật và bảo vệ từng tấc đất quê hương.
Tác phẩm có tiếng đàn chếnh choáng men say của thiếu niên áo trắng, có khúc tiêu dịu dàng dưới ánh tà dương của ba người bạn xưa, có tiếng hát mời gọi bạn tình ngày Tết Khiêu Hoa dưới tán hoa đào.
Từng thề ước có ngôi nhà giản dị bình yên giữa trận chiến tàn khốc, có người anh hùng mạnh mẽ như giao long, có nữ chiến binh như phượng hoàng màu bạc, có chiến thần khát máu, có nam tử kiêu hùng.
Cuốn sách chứa hình ảnh vận mệnh trớ trêu, lằn ranh giữa quốc gia dân tộc đã hủy hoại ước mơ, tình yêu và hạnh phúc của con người một cách tàn nhẫn.
Từng thề ước không chỉ khiến độc giả rơi nước mắt bởi một đoạn chuyện tình nam nữ mà còn bật khóc bởi khói lửa chiến tranh đã hủy hoại tình cảm gia đình, đẩy những con người vô tội vào cảnh nước mất nhà tan.
Đọng lại trong trái tim độc giả là mùi khói lửa chiến tranh giành thiên hạ với nỗi cô đơn của kẻ chiến thắng cùng những đau khổ khi mất đi những người quan trọng nhất. Từng thề ước là những lời hứa mãi không thành vì vòng xoáy tàn nhẫn của số phận đối với con người.
Thúy Trân
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất