“Tôi đã yêu một ông chú, mãi mãi không thay lòng”

Tôi gặp chú vào một ngày gió bấc, đã 22 giờ khuya rồi, gió càng trở lạnh và rít vào da thịt. Cơn lạnh thấu xương giữa trời đông bệnh viện, khiến tôi càng trở nên kinh sợ hơn bao giờ hết. Tôi có thể tưởng tượng ra mấy cảnh đứa bé con khóc, linh hồn vất vưởng ngay giữa khoảng không lạnh căm đang bao quanh cơ thể lạnh ngắt này của tôi, tôi gần như kiệt quệ vì lạnh.

Tôi quá nhỏ bé, thực sự quá nhỏ bé. Thử tưởng tượng xem, một thiếu nữ mới đôi mươi, lạc lối nơi bệnh viện lạnh lẽo, nơi này quá lớn. Mơ hồ khá lâu, tôi quanh quẩn một hồi, ngồi xụp lại một góc cạnh cửa phẫu thuật. Khóc thút thít, như một đứa trẻ con, không hơn không kém.

“Sao cháu ngồi đây?”

Ngưng lại một lúc, trước mặt tôi chính là chú ấy, là một chàng trai khá gầy, khoác chiếc blouse trắng quá khổ, quá đơn giản. Sự đơn giản này khiến bất kì ai vô tình chạm mặt cũng phải nhớ tới vài lần. Còn tôi, gương mặt tuấn tú ấy đã lấy đi trái tim này ngay từ lần gặp đầu tiên.

Tôi ngẩn người, sự mê hoặc này khiến tôi không thể dừng lại, cảm hứng cho tác phẩm sắp tới của tôi đã thấy rồi, thiên sứ của đời em.

“Cháu gì ơi?”

Thích thì là thật rồi nhưng tôi nhận ra mình cần một sự giúp đỡ hơn là ngồi đây hão huyền.

“Em đi lạc chú ơi, giúp em với”

Tôi lo lắng đến nói cũng bị vấp, tôi thấy chú cười, nụ cười ấy khiến tôi tưởng chú mới hăm mấy, đôi mươi. Gọi tôi là cháu, nghĩ cũng lạ. Sau khi khoác cho tôi chiếc vest đen cầm trên tay, chú bảo chú 30 rồi, nhưng chú chưa có ai.

Chú đo thân nhiệt, rồi cho uống hạ sốt, động tác ân cần đơn thuần của bác sĩ đối với bất kì bệnh nhân nào như thế này khiến tôi tưởng chú có tình ý với mình, ngốc quá.

“Sao 20 rồi mà trẻ con thế, lạc đường còn khóc nhè, cháu làm chú sợ quá đấy. Mà gọi anh được rồi, anh hơn em 10 tuổi thôi mà nhóc.” Nhưng tôi thích gọi chú hơn, nghe ấm áp mà, nhỉ?

Hôm ấy chú đưa tôi về tận nhà, chú nói không lấy tiền thuốc, mặc dù tôi không có bảo hiểm cũng chẳng mang theo tiền.Tôi hứa sẽ trả khi vào đến nhà, chú cười rồi bảo chú chỉ làm từ thiện cho một đứa nhóc mít nhòe thôi. Tôi nhắn tin qua mạng khá nhiều với chú, “thật khó để nói thích một ai đó”, giờ thì tôi đã hiểu rồi.

Đánh đổi vài giờ chật vật để gặp được một người như chú, cũng đáng. Những thời gian rảnh tôi hay đến viện hơn, nơi chú làm việc, tôi thường phải chờ rất lâu cho đến khi chú ra khỏi phòng phẫu thuật, đơn giản là muốn gặp, muốn nhìn thấy chú, muốn ngắm nhìn người tôi yêu, dù một khoảnh khắc nhỏ nhoi thôi, cũng rất đáng để đánh đổi.

Cứ thế chuyện tình của tôi và chú đơm hoa vào một ngày hạ đầy nắng, chú nói yêu tôi, ánh mắt của tôi hôm ấy khiến chú yêu tôi. Tôi nhận ra, ông chú này, có già mấy đi nữa thì yêu cũng vô cùng xứng đáng. Tôi đã thực sự như vậy rồi.

Ngày gặp lại đầu tiên với tư cách yêu đương, tôi có được anh trong sự bất giờ, cũng mất đi anh trong vô vàn ngỡ ngàng. Anh bị tai nạn khi băng qua đường.Tôi đã không nắm tay anh, đã không đi cùng anh, cảm giác đau đớn này, tôi không thể trải cùng anh.

Khi ông trời sắp mang thiên sứ của tôi đi, thiên sứ ấy vẫn nói mãi yêu tôi, trái tim tôi như nổ tung, ngay lúc này tôi xin đánh đổi tất cả để xin anh trở về.

Ở một nơi nào đó, là nơi người dứt khoát ra đi mãi mãi, tôi không trách anh, tôi thương anh nhiều hơn. Dù người chẳng còn đây, tấm chân tình này vẫn chẳng mảy may sứt mẻ. Trong kí ức của mình, anh vẫn đẹp, tựa hồ một thiên sứ, đẹp vô hình nhưng đau thấu tận tâm can.

Trên ngọn đồi hoa hồng anh, cô gái nhỏ đã 25. Cô xin giữ lại tấm chân tình này, chúc anh yêu một cuộc đời mới tốt đẹp hơn, ít nhất là tốt hơn cuộc đời mà cô đang gánh vác, cô xin yêu anh, yêu anh đến khi mái tóc bạc hết, đến khi sức tàn lực kiệt, đến khi thân xác về với hồng hoang.

Gió lại rít lên, 22 giờ lần này, my dear, anh không ở đây…

Xanh Dương | Gửi từ group Hall of Dreamers