“Cho dù sau này các cậu trở thành người phụ nữ của ai, các cậu mãi luôn là những cô gái của bọn tớ.” Thật vậy sao?

Có lẽ, đã rất nhiều nữ học sinh cảm động khi các bạn nam trong lớp hô to câu nói này vào những dịp tổ chức đặc biệt hàng năm.

Mình từng có một người bạn, bây giờ vẫn là bạn, chỉ là không học chung lớp nữa thôi. Không quá thân thiết bởi ai cậu ta cũng có thể thân thiết được.

Mình luôn cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh và cậu ta cũng luôn khiến mình phải bật cười.

Có một lần, khi mà giáo viên ngữ văn đay nghiến, buông lời cay độc, nói văn hoa về mình lên không ra làm sao. Mình lạnh mặt không nói gì cả. Cho đến khi tiết tiếp theo bắt đầu, đột nhiên cậu lại ngồi cạnh mình.

“Không cần phải kìm nén cảm xúc đâu, cứ khóc đi.”

Cho đến giờ, mình vẫn không hiểu tại sao, hay có một lời xui khiến của ai, cậu lại vẫn hiểu lúc đó mình cảm thấy thế nào và cần gì nhất.

Hay điều đó thể hiện trong đôi mắt của mình nhỉ?

Mình cúi gầm xuống rấm rứt khóc, nước mũi tèm lem. Cậu ta hỏi xin giấy cho mình, và vỗ lưng nhè nhẹ.

“Bà ấy vẫn vậy mà, không có ý gì đâu, đừng để bụng.”

Đúng là chẳng biết dỗ con gái gì cả. Nhưng mình thấy tâm hồn như được chữa lành và nguôi ngoai đi nỗi ấm ức.

Cậu ta cứ vậy, ngồi đó với mình cả buổi.

Ngày cuối cùng của trung học, trong cuốn sổ lưu bút mình đưa cậu ta viết. Mặc dù trước lúc đó vẫn đùa cợt, đánh mình vài cái khá đau, nhưng lúc sau lại thấy cậu ta viết chăm chú một cách nghiêm túc. Đẹp trai nhưng chữ xấu văn lủng củng, cậu ta chỉ giỏi vớ vẩn tán gái thôi haha, nhưng không sao mình vẫn có thể dịch được. Những dòng chữ lưu bút khiến mình vui, ngạc nhiên và ấm lòng vô cùng.

Giờ đây, chúng mình đều đã thi đỗ, dù học chung trường nhưng lại khác lớp. Thi thoảng gặp nhau cậu ta vẫn chào và đánh mình như thường.

Chỉ là, lại một ngày đặc biệt tổ chức cho các bạn học sinh nữ. Cũng một ngày như mọi năm, nhưng là ở một môi trường khác cùng những con người khác.

Mình thấy cậu ta đang say mê bàn bạc kế hoạch với một người bạn mà cũng không để ý mình cũng đang ở đó. Rất hết lòng, rất kĩ lưỡng.

Mình không biết có phải mình đang ích kỉ hay không? Có lẽ, mình lại đem lòng nhớ đến những người bạn cũ.

Đến cái thời điểm mà hiểu nhau rõ nhất thì lại phải chia xa. Nhưng mình cũng không muốn ở cạnh họ lâu quá.

Mình chỉ nhớ, nhớ những khuôn mặt đang nở nụ cười tươi sáng, nhớ những câu đùa nghịch và những giọng nói quen.

Mình thấy hơi buồn, chỉ đơn giản cứ buồn như vậy thôi.

Mình thích gặm nhấm những nỗi buồn ánh lên trên đôi mắt của mình hay trong đôi mắt của một ai đó.

Lướt qua tâm trí một dòng kí ức, câu nói ấy.

Mình cười nhẹ, mỉm cười vì một ngày dĩ vãng đẹp trời.

“Có lẽ hiện tại, mình không còn là người con gái… của các cậu nữa rồi.”

Và bước đi.

Lam Hạ Vy | Gửi từ group Hall of Dreamers