2h20 sáng, ngày 14 tháng 4 năm 1912.

Chuyến tàu định mệnh mang mảnh tình đôi ta chìm sâu dưới lòng biển lênh đênh buốt lạnh. Anh trôi về đại dương sâu thẳm, em neo lòng này lại trần thế bi thương.

Giữa lòng trời trôi miên man vô định thay, nơi miền ký ức bạt ngàn sóng vỗ đó, em mượn biển rộng trải sóng lướt tình anh về bến đợi, quyện lòng mình chảy dòng thành từng giọt, cô đọng chất chứa dáng hình anh róc rách từng lằn trôi về khơi xa.

Em soi bóng mình nơi vết chân chiêm hằn sâu khóe mắt, nhớ về anh hồi ức đã qua như một bản tình ca vương màu xanh thẳm. Anh biết không rằng lòng em vẫn sống mãi nơi đầu chiều xuân, nơi hoàng hôn dần khuất nắng tàn, nơi có bầu trời nghiêng màu rỉ nắng, nơi trái tim em ửng đỏ bóng hình anh.

Em rảo bước dợn tình trên mây trời, ngả màu biển giọt đắng rót vào tim, lim dim lòng này mong anh ngủ vùi an chốn. Màu mắt anh xanh trong tựa viên ngọc nơi đại dương sâu thẳm, đọng lại đây giọt sầu em rơi trong gió chiều biệt nắng, trôi về phố biển nửa hồn này chìm dần xuống lòng nước lặng căm.

Từ bờ biển Bắc Ai-len, chuyến tàu khởi hành về phía Tây đến nước Mỹ thơm tho và ủ mùi tự do.

Nơi ấy, có đổi lấy trái tim em và anh nhiệt thành đỏ ửng giữa lòng đại dương cuộn trào đó không.

Em, cũng chẳng rõ, chỉ biết nắm tay anh, em băng qua bao sóng vỗ ngàn khơi.

Em nào ngờ đâu, Đại Tây Dương nghìn trùng xa cách, phân rẽ mảng tình đôi người hai hướng.

Con tàu của những ước mơ hút bóng sau màn trời xanh thẳm, ánh chạm trong xanh nơi anh dần đục ngầu trong màu mắt em, thả tay này, anh trôi tuột vào lòng biển âm độ tê tái. Khoảng cách nào cho trái tim em neo anh lại giữa trần thế này, một lần nữa thôi. Một lần nữa thôi.

Anh có biết không rằng, sóng lại vỗ lòng em trôi đến miền ký ức đặc quánh, nơi em hằn mơ về hạnh phúc giản đơn trong tầng lớp xa hoa ảo mộng. Anh bỗng đến như thắp sáng cả không trọng nối liền bờ cõi hữu hạn của đời người, hóa giấc mơ em thành hiện thực nở hoa ấm nóng lòng này, dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi tan vào từng đợt sóng vỗ giữa màn đêm rét buốt tình ta.

Tiếng nhạc réo rắt ru hồn em đến bên anh nơi đầu chiều hoàng hôn gió lộng, dang tay này anh ôm em giữa đại dương soi màu nắng tỏ. Anh biết không, trái tim này quyện nụ cười anh sống mãi nơi biển cả hun hút, dẫu đại dương có nhấn chìm anh xa mãi cuộc đời em.

Từ nơi biển bọt tuôn trào này, em trả lại đây trái tim của đại dương. Mượn biển cả tỏ niềm mơ ước nơi anh xa vời xanh thẳm, em chắp nối những dang dở nơi anh, sống cuộc đời trăm năm, để rồi vào một chiều nắng trải hoàng hôn nhuộm đỏ tim này, em theo anh bước từng nấc lên thiên đàng, quyện tình anh ngủ trọn giấc an yên.

Hạ Kỳ | Gửi từ group Hall of Dreamers