“Mẹ kể con nghe thời trẻ mẹ đã yêu một người…”
Mẹ kể con nghe năm mười bảy mẹ đã gặp được một người. Cậu ấy là bạn cùng bàn cùng lớp của mẹ. Cậu ấy bình thường không có gì nổi bật. Nhưng trong mắt mẹ, cậu ấy đẹp đẽ hơn người, ngay cả chiếc áo sơ mi cậu ấy mặc cũng thơm mùi của nắng. Đó là người đầu tiên dạy mẹ biết yêu.
Mẹ kể con nghe năm hai mươi mẹ đã gặp được một người. Một người khiến mẹ yêu bằng tất cả đắm say. Người ấy hơn mẹ bảy tuổi, trong túi áo lúc nào cũng có bao thuốc lá nhưng hiếm khi mẹ thấy người ấy hút.
Người ấy trầm tính, phong trần, lãng tử, khiến bao nhiêu người trót lỡ trao tim. Mẹ cũng chỉ là một trong số đó. Người ấy không yêu mẹ. Mẹ vẫn luôn biết, biết rất rõ ngay từ ngày đầu tiên phải lòng.
Ở cạnh người ấy mẹ vừa hạnh phúc lại vừa đau. Tình yêu khiến người ta trở nên ngốc nghếch, chỉ cần cùng người ấy đứng dưới một vòm trời đã thấy rất vui.
Mẹ vì người ấy mà chờ đợi bảy năm, trao đi bảy năm đẹp nhất của đời mà không hề nuối tiếc. Năm mẹ gặp người ấy mẹ hai mươi, người ấy hai mươi bảy. Năm người ấy dứt bước rời đi, mẹ bằng tuổi người ấy lúc lần đầu gặp gỡ.
Sau này, có lẽ con sẽ gặp được một người như thế. Một người mà con yêu đến nỗi cho dù có dành cả đời để chờ đợi, dù chẳng biết người ấy có quay về hay không, con cũng tình nguyện.
Mẹ đợi người ấy bảy năm, cũng tình nguyện dùng cả đời để chờ đợi một cái quay đầu. Nhưng người ấy từ chối. Và ra đi.
Năm ba mươi tuổi mẹ gặp được một người. Người ấy giống như mối tình đầu của mẹ, đặt giữa đám đông không thấy gì nổi bật. Nhưng người ấy nguyện vì mẹ mà học nấu ăn, nguyện vì mẹ mà vén đám mây mù, cho mẹ một mái nhà để quay về khi giông bão.
Người ấy bây giờ đã tóc bạc bụng bia, mắt mờ trí nhớ suy giảm, nhưng vẫn nhớ mẹ yêu lan, ghét hoa hồng. Người ấy chính là ba con.
Một cuộc đời con sẽ gặp được ba người. Người thứ nhất dạy con biết yêu. Người thứ hai khiến con yêu bằng tất cả đắm say. Còn người thứ ba là người sẽ cùng con trải qua tháng năm còn lại.
Mẹ đến với ba con khi trái tim đã là hoang thành đổ nát. Mẹ không thể yêu ông ấy bằng tình yêu ngây thơ vẹn nguyên, cũng không thể yêu ông ấy bằng tất cả nhiệt thành mẹ có. Nhưng mẹ yêu ông ấy bằng tình yêu của người đã đi qua giông bão, bằng cảm thông và thấu hiểu của người sẽ cùng ông ấy già đi.
Với mẹ, ba con vừa là chồng, vừa là người thân, lại vừa là bạn. Mẹ vừa yêu, vừa thương lại vừa biết ơn ông ấy. Có lẽ thứ tình cảm này không hoàn toàn là tình yêu. Nhưng mẹ mong sau này con cũng sẽ gặp được một người như thế, một người mà khi con bạc mái đầu vẫn không rời không bỏ, ngồi ở cạnh giường bệnh nắm lấy tay con…
Hall of Dreamers
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất