Em phải đi rồi phải đi thôi
Tôi hỏi em Khi nào trái tim bỗng nhiên cô đơn nhất Em cúi đầu chẳng đáp Mắt xa xăm […]
Tôi hỏi em Khi nào trái tim bỗng nhiên cô đơn nhất Em cúi đầu chẳng đáp Mắt xa xăm […]
Em có yêu bản thân mình không em Mà nén cơn nhói lòng qua từng nhịp thở Cứ tự hỏi
Mùa đông này em có lạnh lắm không Có nhớ xoa bàn tay, choàng khăn thật ấm Mấy cơn mưa
Chúng ta của sau này Chúng ta của khi ấy đều là những kẻ si mê đến cuồng nhiệt. Nhưng
Anh hỏi em cuộc sống có bình yên Sao đáy mắt toàn muộn phiền chất chứa Em khẽ nhìn ra
Hôm nay tớ rất mệt Mọi thứ cứ rối tung Muốn cậu ngồi nghe cùng Những tiếng lòng sâu thẳm.
Gửi anh, người em thương Chào anh, em viết lá thư này, không biết có khi nào anh đọc được
Nghe nói em có ý định rời đi Giữa đêm khuya lúc ông trời đã ngủ Vầng trăng non co
Mùa lạnh chầm chậm gõ cửa, em vẫn đợi người xưa quay về. Tháng Mười Một về trên niềm đau
Có thể đây sẽ là lần cuối cùng. Này cậu, đôi lúc mình nghĩ rằng có thể chúng ta hai