Càng trưởng thành, em càng thu mình lại
Với khát khao một bờ vai vững chãi
Cùng đón bình minh bằng nụ cười rạng rỡ
Mong ước gì đâu một cuộc sống màu hồng.

Em từng ngồi nơi đây rất lâu để đợi
Đếm thời gian đã qua bao nhiêu phần
Em từng hát bài ca ấy cả trăm lần
Chỉ mong một lần chạm vào tim ai đó.

Em từng vội mừng khi nghe tiếng hỏi nhỏ
Cho trái tim em thêm một lần đợi mong
Nhưng họ nào đâu để em trong lòng
Có người mới đến đã vội vàng rời đi.

Chợt một ngày em không còn như thế
Chẳng còn khổ tâm cùng bao phiền muộn
Cuộc đời em cần đâu có người dự
Hạnh phúc của em là mỗi ngày trôi.

Em từng đợi – chỉ là quá khứ thôi
Ngày tháng sau, em mong mình hạnh phúc
Người ở lại thì ắt sẽ ở lại
Kẻ rời đi, có nuối tiếc cũng đành.

Thanh Sương